1
Bạn cần chúng tôi hỗ trợ gì không ạ?

Nấu rượu từ tâm

Star InactiveStar InactiveStar InactiveStar InactiveStar Inactive
 

Nấu rượu từ tâmTrời càng về khuya, cái rét của mùa đông khiến cho người ta trở lên lười biếng và không muốn bước ra ngoài tuy nhiên người dân làng Vọc vẫn cặm cụi để có những giọt rượu thơm ngon .

Như thường lệ, trước khi đi ngủ, bác Tuyền thường kiểm tra một vòng tất cả các chum bỗng rượu đang được ủ lên men, những chum nào để nấu cho nồi rượu sáng mai sẽ được để riêng ra, gần bên bếp lửa. Kiểm tra xong các chum rượu bác vòng qua chuồng lợn xem xét một lượt, nhìn đàn lợn hơn ba chục con, con nào con ấy béo hồng khiến bác mỉm cười tự hài lòng với mình, đúng là lợn ăn bỗng rượu có khác, con nào con ấy trông cũng hồng hào thích mắt.

Đang chuẩn bị vào nhà đi ngủ, bỗng bác nghe có tiếng chó sủa xôn xao ngoài ngõ, bình thường rất ít khi bác có khách giờ này, hay có chuyện gì mà cả chó nhà bác và chó nhà hàng xóm cùng sủa râm ran, bác lại lật đật ra cổng kiểm tra. Một bóng đen đang đứng ngoài cổng nhà bác, bác bình tĩnh lại gần, là một người đàn ông với thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo choàng đen. Nhìn thấy bác anh ta hỏi :”Xin hỏi đây có phải nhà bác Tuyền không?” Thấy người ngoài cổng ăn nói khá nhẹ nhàng và lịch sự, bác trả lời :”Vâng, tôi đây, có chuyện gì mà anh lại đến tìm tôi đêm hôm khuya khoắt thế này, mời anh vào nhà ta nói chuyện”.

          Sau khi hai người đã yên vị trên ghế, nhấp một ngụm trà nóng, người đàn ông lạ mặt móc trong túi ra một cái phong bì và đưa cho bác, thấy bác tỏ vẻ băn khoăn ngại ngần, người đó ra hiệu cho bác cứ mở ra xem. Bác nhẹ nhàng mở phong bì, thứ ở bên trong phong bì làm bác hơi ngỡ ngàng, một xấp tiền với những tờ mệnh giá năm trăm ngàn mới cứng, số tiền này bác chưa bao giờ dám mơ tới, nó bằng cả mấy trăm lít rượu bác bán hàng ngày, bác đặt lại chiếc phong bì đựng tiền lên bàn và nhìn người đàn ông với ánh mắt dò hỏi. Nhấp thêm một ngụm trà, người đàn ông nói :”Tôi là một tay buôn rượu quê, được biết bác là người nấu rượu nổi tiếng nhất vùng này, thế nên tôi muốn đặt hàng mua rượu của bác. Số tiền này coi như là đặt cọc cho bác, tôi sẽ lấy rượu trừ tiền dần. Bác cứ nấu rượu và bán cho mình tôi thôi, không cần bán cho ai nữa cả, tôi hứa sẽ bao tiêu toàn bộ cho bác. Cũng muộn rồi, hẹn bác một vài hôm nữa tôi quay lại lấy rượu và bàn bạc cụ thể hơn”.

Quá trình ủ men rượu làng vọc

         Người đàn ông đứng dậy bước đi, tiễn khách xong, bác vào nhà mà cứ thấy tâm trạng bất an, bác cẩn thận bọc lại gói tiền, cất vào tủ rồi lên giường đi ngủ. Cả đêm bác cứ trằn trọc về người đàn ông lạ kia, tại sao họ lại đưa cho bác một số tiền lớn như vậy trong khi hai người mới chỉ gặp nhau lần đầu.

          Đúng hẹn, vài ngày sau người đàn ông đó quay lại kèm theo một lời đề nghị khá thẳng thắn, đó là yêu cầu bác sẽ sản xuất rượu theo hướng chuyên môn hóa, dán thương hiệu lên rượu và mỗi ngày sẽ có xe về lấy rượu mang đi phân phối, số lượng rượu nấu ra sẽ gấp vài chục lần công suất hiện nay của bác. Nghe về ý tưởng của người đàn ông kia, bác buồn bã trả lời :”Tôi sợ không làm được theo ý anh đâu, rượu hiện nay của tôi do tôi tự nấu, tự ủ, mỗi ngày tôi nấu được ngần ấy là cũng hết khả năng của tôi rồi, mà rượu tôi nấu anh em bạn bè quanh đây uống cũng quen rồi, chỉ cần ngửi mùi là biết rượu nhà tôi, chả cần phải dán mác với thương hiệu làm gì cả. Mong anh thông cảm, có lẽ tôi không đáp ứng yêu cầu của anh được”. Người đàn ông có vẻ không hài lòng cho lắm, người đó cố gắng tìm cách thuyết phục bác :”Làm như bác hiện nay là vô cùng vất vả mà không được nhiều tiền bác hiểu không, nếu  bác ngại sức bác không đủ, tôi sẽ đầu tư tiền để bác mua máy móc, thiết bị để hỗ trợ cho công việc của bác, tiếng tăm của bác và của rượu vùng này được rất nhiều người biết đến, bác phải biết tận dụng cơ hội để sau này về già có một khoản mà nương nhờ chứ. Nếu bác ngại không muốn dùng máy móc thì bác có thể lấy rượu của những nhà xung quanh sau đó về gắn tên bác vào là xong chứ có gì đâu”. Nghe người đàn ông trình bày một hồi, bác bình tĩnh phân trần. :”Nghề nấu rượu của tôi là do các cụ truyền lại, bao đời nay vẫn vậy, kinh nghiệm đúc kết của các cụ đã kết tinh thành những giọt rượu vừa thơm vừa đậm đà, dẫu máy móc có hiện đại đến đâu thì cũng chỉ làm nhanh hơn con người chứ không thay thế được sự tinh tế của bàn tay và khả năng quan sát của đôi mắt. Với lại nếu như lấy rượu của người khác, thì làm sao tôi quản lý được chất lượng cũng như hương vị, nấu rượu thì có người nấu ngon, người nấu dở, bây giờ gom tất vào rồi bán đại trà thì khác gì đánh lừa người ta đâu chú, những việc như thế tôi không làm được đâu, mong chú thông cảm, để tôi gửi lại tiền chú”

          Bác Tuyền vào nhà lấy gói tiền đã được bọc kỹ trong vài lớp giấy bóng, bác cẩn thận gỡ từng lớp giấy ra và đưa chiếc phong bì cho người đàn ông lạ. :”Đây, của chú đây, chú kiểm tra xem có thiếu đồng nào không”. Người đàn ông cầm gói tiền bỏ vào túi, anh ta định nói thêm điều gì đó những đã bị bác chặn lời :”Nếu không còn việc gì nữa thì mời chú lại nhà cho, tôi còn phải tiếp tục công việc của mình, mong chú thông cảm cho”.

         Người đàn ông lưỡng lự một chút rồi bước đi, sau khi bóng dáng người đó đi khuất, bác vào nhà hút một hơi thuốc lào thật sâu, nhấp một ngụm trà rồi mơ màng nhìn xa xăm ra phía vườn cây, cảm giác của bác lúc này vô cùng thư thái và thoải mái, dường như bác đã trút được một gánh nặng trong lòng, gánh nặng mà bác đã canh cánh những ngày qua. Trời đã ngả về chiều, ráng đỏ đã dần hiện lên ở phía trời xa.